Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010

Rực rỡ thời khắc lịch sử

Rực rở thời khắc lịch sử
Ảnh Trần Điền

Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010

Nơi ấy - Quê mình !

- Này anh nhé!
- Cho được gọi quê em là Duyên Hải !
Nơi lâu rồi, em nghe anh nói:
Có muỗi nhiều, nước mặn với rừng sâu
Và người mẹ kính yêu xưa, mưa nắng dãi dầu
Dạy con khoét hầm sâu đo lòng chung thủy
Nuôi chí lớn bao lớp người đứng dậy
Dựng biển khơi thành chiến luỹ anh hùng
Mỗi độ Đông tàn, mang biển cả vào Xuân...
Đang rộn bước những đoàn quân vào trận mới
Đạp đầu sóng, tiếp bước những anh hùng đi tới !
Bắt gian nan đáp đền bằng của cải
Vui đón bước chân người, rừng, biển trổi khúc ca
Mỗi giọt mồ hôi rơi thấm mặn mà
Thành nhựa sống trên từng hạt cát
Và gởi cả tình em vào câu hát ...
Thuở ...lâu rồi, anh nhắc, lúc mình quen
Em có biết chăng, chốn rừng sâu Duyên Hải !
Bờ Ba Động bãi bồi xa xa mãi
Cho xóm làng lấn biển đón bình minh
Trả ơn người đất mặn, lúa trĩu bông (?)
Tàu cá nặng khoang, biển xanh rền tiếng máy
Nắng tháng ba đốt cháy da con gái
Muối Cồn Cù trắng mãi với thời gian
Lòng biển- lòng dân- Duyên Hải đẹp vô vàn
Trong khó khăn vẫn chói chan niềm hy vọng
Như nhiệt huyết tuổi xuân trong tim đang sôi bổng
Đảng chỉ lối nhìn: - Trải rộng thảm dừa xanh (?)
Chìa khoá biển khơi, Đảng trao cho mỗi chúng ta cầm !
Cứ vững bước- Dù phải vượt nhiều thử thách
Có lâu đài nào không xây từ mặt đất
Có hạnh phúc nào không chắt chiu bằng khó nhọc
Ta tin mình như tin ở thời gian
Lòng biển bao la như lòng của mẹ hiền
Từng con sóng vỗ lòng ta náo nức
- Về Duyên Hải- chúng ta cùng chung bước
- Nơi ấy quê mình !
Niềm ao ước trong em !
Tháng 12/1988