Như đôi giày của bé (ảnh Trần Điền) |
bến mong
Viết thư cho em anh hẹn về
Trông hoài không thấy, em buồn ghê
Ngở anh quên mất lời hẹn cũ
Trong lúc bờ môi mình chung kề
Mãi đến hôm nay mới được thơ
Anh chưa về được, em chớ chờ
Biết rằng anh bận nơi xa ấy
Em vẫn trông hoài, cả lúc mơ
Anh chưa về được, em chớ chờ
Biết rằng anh bận nơi xa ấy
Em vẫn trông hoài, cả lúc mơ
Yên lòng anh nhé tận chốn xa
Thủy chung em đợi ở quê nhà
Thủy chung em đợi ở quê nhà
Chớ để mềm lòng người lính trẻ
Vì nỗi nhớ nhung của tình ta
Vì nỗi nhớ nhung của tình ta
Núi rừng biên giới điệp trùng xa
Anh luôn thức trọn những canh gà
Ngăn không cho lũ ngông cuồng chiến
Toan dẫm lên mình Tổ quốc ta
Dào dạt tình quê thắm duyên nồng
Thời gian soi sáng tấm lòng trong
Đường đời vương vấn nhiều lối rẽ
Nhưng thuyền em có bến bờ mong
Anh nhé, ái tình có bão giông
Thuyền em luôn nhớ bến trong lòng
Nếu như phận gái và bến nước
Em đây sẽ chọn bến nào trong !
(Trích thơ Trần Điền - 1984)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét